Ca trù vốn dĩ là một loại hình nghệ thuật "bác học," với lời ca “trong như tiếng hạc bay qua” cùng nhịp phách nói hộ nỗi lòng đã làm thổn thức không biết bao nhiêu “tao nhân, mặc khách.” Thế nhưng, cơ chế chính sách không đủ giữ chân nghệ nhân, vì gánh nặng “cơm, áo, gạo, tiền” nhiều ca nương đã phải rời bỏ chiếu hát đi kiếm kế mưu sinh khác.